Giã từ giấc mơ
Đã có lúc ngỡ là của nhau
Nhưng rút cuộc lại chẳng là gì cả
Để giờ đây mỗi người đi một ngã
Anh nhận ra rằng không thể sống thiếu em
Anh vẫn còn đi trên những phố quên
Xin chút lá vàng rơi làm kỷ niệm
Từ em đi anh chỉ còn hoài niệm
Mộng dệt theo đàn rồi cũng tan
Chiều cuối năm anh dạo bước lang thang
Lạnh rớt đôi vai đào mai chớm nở
Chỉ có em làm hành trang nỗi nhớ
Đành nhủ lòng mình từ giã giấc mơ
Anh trở về với hiện tại đơn sơ
Giấu nỗi cô đơn, gấp lại dòng quá khứ
Có nỗi đau nào mà không nguôi ngoai chứ?
Phía trước con đường hoa nắng vẫn xôn xao!
SẼ...
Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...
Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...
Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...
Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...
Puskin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét