Chàng trai trẻ tàn tạ vì ma ám
Bình đang học năm thứ ba khi gia đình phát hiện ra cậu ngày một gầy mòn, ánh mắt nhớn nhác sợ hãi, đôi mắt lờ đờ vì thiếu ngủ.
Hỏi có chuyện gì, cậu luôn chối, và bố mẹ bắt đầu nghi là cậu nghiện hút. Họ tím cách “nhốt” Bình trong nhà vài ngày để theo dõi nhưng không hề thấy dấu hiệu của những cơn vật vã vì đói thuốc. Tình trạng đó kéo dài gần một năm, cho đến khi Bình không chịu nổi nữa mà phải thú nhận với mọi người là mình bị ma ám.
Bình nói, hồi đầu, cậu thấy mấy con ma trông rất kinh sợ, đứng ở đầu giường mỗi khi cậu giật mình tỉnh dậy trong đêm. Chúng không hề bỏ chạy mà thậm chí còn đe dọa cậu, bảo cậu đang chiếm chỗ của chúng trong cái nhà này, nơi mà chúng vẫn sống vui vẻ mấy chục năm cho đến khi cậu xuất hiện và làm chúng đinh tai nhức óc với những bản nhạc mà theo chúng là rất tệ hại.
Mấy con ma nói, chúng sẽ hành hạ cho đến khi cậu bỏ cái phòng đó. Bình không dám ngủ. Cậu đã kê lại giường mấy lần, âm thầm đi kiếm bùa trừ tà về nhưng đều không ăn thua. Cậu phải kiếm cớ để đổi phòng cho cậu em trai. Kể từ đó, Bình không gặp mấy con ma kia nữa, nhưng những con ma khác lại xuất hiện, trong khi cậu em vẫn vui vẻ, khỏe mạnh như thường.
Gần đây nhất là hai con ma trẻ con, trông như mới biết đi, mắt to, má phính. Chúng gọi Bình là em, tự xưng là anh chị cùng cha khác mẹ với cậu. Trước đây, Bình vẫn nghe nói trước khi lấy mẹ cậu, bố cậu từng phụ tình không ít cô gái và trong số đó, ít nhất hai cô đã vì ông mà phá thai. Vì thế khi hai con ma nhí hiện ra, cậu biết ngay chúng chính là hài nhi uổng mạng của những cô gái kia.
Hai con ma này không hề đe dọa hay mắng mỏ cậu, chúng chỉ lẵng nhẵng theo cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt buồn bã có phần ghen tỵ. Rồi chúng khóc lóc nỉ non về sự thiệt thòi, oan khổ của mình. Chúng kêu lạnh, kêu đói, kêu cô đơn, đòi Bình ôm ấp hoặc cho chúng ngủ cùng, khiến cậu sợ phát điên.
Bên cạnh nỗi sợ hãi, cậu còn mang cả mặc cảm tội lỗi rằng mình đã chiếm phần sung sướng của chúng. Thậm chí giữa ban ngày, trong lúc đông đủ cả nhà, hai con ma đó cũng xuất hiện. Trong bữa cơm thịnh soạn mừng sinh nhật Bình, lúc cả nhà đang vui vẻ ăn uống, Bình cũng đang gắp một miếng thịt ngỗng đưa lên miệng thì bỗng lặng phắc khi nhìn thấy ở bên kia bàn, sau lưng bố cậu, hai con ma nhí đang nhìn cậu chòng chọc, rồi nhìn miếng thịt một cách thèm khát.
Bình định đi xin bùa về ếm, đuổi hai con ma nhí đó đi. Nhưng ý định đó vừa xuất hiện trong đầu thì chúng đã biết. Chúng khóc lóc, vừa trách cứ vừa van xin cậu, rằng đừng đày ải chúng, đừng xua đuổi, đừng làm chúng chết thêm lần nữa, rằng hai mươi mấy năm qua chúng đã khổ lắm rồi…
Gia đình mời pháp sư đến, ông ta thấy ngay một lũ ma và làm phép đuổi đi. Nhưng Bình lại gặp những con ma khác, và chúng không chỉ ở trong nhà mà còn theo cậu khắp nơi. Các thầy cúng lại được mời đến, nhưng Bình vẫn không thoát được cảnh bị ma ám ảnh. Trông cậu ngày càng sợ hãi, tuyệt vọng, người xanh lướt và yếu ớt.
Cả nhà cảm thấy hết cách, cho đến ngày cô em họ Bình tình cờ đọc một bài viết về chứng hoang tưởng và chợt nảy ra nghi ngờ, rằng những con ma mà Bình nhìn thấy chỉ do hoang tưởng gây ra. Nghe cháu nói, bố mẹ Bình không tin nhưng có bệnh vái tứ phương, họ vẫn đưa Bình đến bác sĩ tâm lý. Và thật kỳ lạ, sau một thời gian kiên trì điều trị, Bình không còn gặp ma nữa.
Tuyệt vọng vì kẻ si tình cõi âm
Gia đình thấy lạ khi Thủy đã 20 tuổi mà vẫn phản ứng rất quyết liệt mỗi khi có các chàng trai đến “cưa cẩm”. Cô cự tuyệt thẳng thừng bằng cách năn nỉ người ta đừng đến nhà, đừng tìm cách gặp cô hay nói chuyện với cô nữa.
Nếu nói mãi mà họ không nghe, cô đuổi họ ầm ầm không nể nang. Bố mẹ góp ý rằng nếu chưa định yêu đương, Thủy cứ làm bạn với các cậu trai đó, hoặc từ chối một cách tế nhị chứ việc gì phải thô lỗ như vậy. Cô đáp, nếu sợ con cư xử đáng xấu hổ thì từ giờ có ai đến, bố mẹ cứ đuổi giùm, bất kể là ai.
Hơn một năm trôi qua, gia đình thấy Thủy ngày càng sống khép kín. Cô thu mình như cái bóng, ngoài giờ học chỉ ở nhà, rồi kiếm cớ nọ cớ kia để nghỉ suốt.
Trông cô buồn bã, thảng thốt, lo lắng, nhiều khi ánh mắt như tuyệt vọng, người mỗi ngày một xanh xao, vàng võ. Rồi một hôm, mẹ Thủy sợ hãi khi bắt gặp con gái nói chuyện một mình. Cô đang quỳ và khóc lóc, van xin một nhân vật tưởng tượng nào đó buông tha cho mình, để cô có thể yêu và lấy chồng. Bà mẹ tưởng con bị điên, hỏi ra thì biết con bị ma ám.
Thủy nói đó mà hồn ma một thanh niên, xưng là người tình kiếp trước của cô, kiếp này cũng sẽ gắn bó với cô cho đến khi gặp lại dưới suối vàng. “Anh ta” cấm cô làm bạn hay yêu đương với bất cứ chàng trai nào, nếu không “anh ta” sẽ giết chàng trai đó, thậm chí người thân của cô cũng bị trừng phạt. “Anh ta” bám nhằng nhẵng theo Thủy 24/24h, kể cả lúc cô tắm, khiến cô không dám làm điều gì trái ý “anh ta”.
Thủy cũng được gia đình đưa đi cúng kiếng các nơi, thậm chí là trục ma bằng cách để thầy pháp đánh đập tàn nhẫn, nhưng chẳng ăn thua. Rồi chính bố cô nghĩ đến việc đưa đến khám chuyên khoa tâm thần, và dần dần, “con ma si tình” cũng từ bỏ cô gái.
Theo thạc sĩ tâm lý Lã Linh Nga, Phó trưởng phòng khám Tuna, phòng khám chuyên về tâm lý – tâm thần thuộc Trung tâm Đào tạo và Phát triển cộng đồng (Hà Nội), các chuyên gia ở đây cũng từng tiếp nhận những bệnh nhân “khóc dở mếu dở” vì bị ma ám, mà thực chất là một chứng hoang tưởng. Có cậu sinh viên còn bí mật chuyển chỗ ở, cốt để bảo vệ người thân khỏi những con ma độc ác, chấp nhận đời mình coi như bỏ đi. Khi người nhà tìm ra thì sức khỏe của cậu đã vô cùng nghiêm trọng.
Có cô nữ sinh trung học thường xuyên thấy vị quan ở cõi âm mặt mày nghiêm dữ đi theo mình, khiến cô bé nhiều lần sụp xuống khóc van xin đừng bắt cô, trước mắt bạn bè…
Chuyên gia Linh Nga cho biết, hình ảnh những con ma mà các bệnh nhân nhìn thấy sống động và thực đến nỗi không ai có thể thuyết phục họ rằng chúng không tồn tại. Một điểm chung nữa ở các bệnh nhân này là dù đã đi cầu cúng, làm phép ở những thầy nổi tiếng cao tay, tình trạng trên vẫn không thay đổi.
Là một chuyên gia tâm lý, bà Linh Nga không đồng nhất tất cả những trường hợp tự cho mình bị ma ám với chứng hoang tưởng, bởi khoa học chưa thể khẳng định hay phủ định hoàn toàn các hiện tượng mang tính tâm linh. Chỉ xét riêng các trường hợp hoang tưởng mà biểu hiện là gặp ma, nguyên nhân gây bệnh thường là yếu tố nội sinh, có thể được “thúc đẩy” thêm bằng các chấn thương về thể chất (vùng đầu) hay tinh thần.
Việc khuyên nhủ, cố chứng minh ma quỷ không có thật, hoặc dùng liệu pháp tâm lý đơn thuần đối với những bệnh nhân này là vô ích. Ngoài tư vấn tâm lý, họ còn phải được dùng thuốc kê đơn bởi bác sĩ tâm thần.
Thời gian điều trị thường kéo dài và bệnh nhân vẫn phải dùng thuốc với liều duy trì ngay cả khi những bóng ma đã ngừng xuất hiện, thậm chí có bệnh nhân không bao giờ được ngừng thuốc. Việc bỏ ngang điều trị khi triệu chứng thuyên giảm dễ làm bệnh tái phát nhanh chóng và nặng nề, khó chữa hơn.
Theo Tần Chung
Xzone/TTT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét