PhotobucketPhotobucket GUESTBOOK PhotobucketPhotobucket

Photobucket Blog

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Ký ức hoa tình yêu


“Ông già này, ông còn nhớ cách đây bốn mươi năm không? Khi đó ta vừa mới cưới nhau, sao đến giờ tôi vẫn nhớ, lòng vẫn còn xao động ghê gớm lắm, hệt như ngày mới yêu!”


“Bao gian khó, vất vả cùng sự xa cách đã được chúng ta san bằng bởi tình yêu bất diệt. Khi ông về phép mình đã tổ chức một đám cưới nhỏ, chỉ có gia đình và đại diện đơn vị của ông, của tôi cùng vài người bạn thân. Bữa cơm giản dị, song tình cảm ấm áp cực kỳ.

Sau đó thi thoảng tôi lại đùa ông: “Bao giờ anh cưới lại em, phải đưa rước, tiệc tùng đàng hoàng”. Để rồi ông tủm tỉm: “Năm mươi năm sau nhé!”. Và hôm ấy đêm về, lời hứa đã khắc ghi, theo ông cả vào giấc mơ, ông tiến hành cưới tôi lần nữa trước quan viên hai họ, đông đảo vui vẻ…

 Ông chẳng thể biết lúc ông kể về giấc mộng đẹp ấy, trái tim tôi đã hát ca yêu đời ra sao đâu. Tôi hạnh phúc vô cùng ông nó ạ, tôi biết ông là người tuyệt vời luôn biết lo nghĩ cho người khác.

Cưới xong ta đặt kế hoạch, sau khi sinh đứa đầu tiên “mẹ tròn con vuông” sẽ gắng lần hồi để dành tiền, kiếm lấy miếng đất cắm dùi. Rồi dựng nên căn nhà nhỏ che nắng che mưa, sẽ nhớ dành một khoảng đất để trồng rau tăng gia, ông hứa sẽ vun trồng tặng tôi cây hoa tường vi cánh hồng mượt mà, tươi trẻ. Tôi rất thích!

 Và chúng ta đã làm được. Ôi chao, ngày ấy niềm tin tôi trao ông luôn dạt dào, mãnh liệt y như ngày đầu, và đến giờ vẫn thế!

Tôi luôn đặt cuộc sống và hi vọng của đời mình vào tay ông. Không biết khi đó ông nghĩ thế nào, còn với tôi, niềm mơ ước có một căn nhà nhỏ ấm cúng do chính đôi bàn tay ta lao động, gây dựng nên bên gia đình hạnh phúc, đã lớn hơn hết thảy mọi ham muốn trên trần gian.

Tôi luôn cố gắng làm việc chăm chỉ thậm chí còn dành thời gian làm ngoài giờ kiếm thêm thu nhập và cả tiết kiệm nữa, sau này có con tôi lại đắm đuối vì con, trong khi bên cạnh luôn có ông khích lệ, động viên… Tôi thấy thật hạnh phúc!

Còn nhớ đơn vị ông khi đó đóng cách nhà tám mươi cây số, vậy mà cứ cuối tuần ông lại gò lưng đạp xe về giúp tôi cuốc đất trồng rau, bổ xong một đống củi, giã vài cân bột cho con rồi mới yên tâm hối hả đạp xe đi. 

Khi mua được chiếc xe máy cũ, tôi vẫn nhớ cảnh tối đó ông thao thức không ngủ được, nửa đêm trở dậy bật đèn để sát chiếc xe ngắm đến từng con ốc, ánh mắt hào hứng, vui mừng như trẻ con được quà.

Giờ nghĩ lại, tôi muốn khóc quá, chúng ta đã quá khắc nghiệt với bản thân chăng? Nhưng thực sự chưa một lần tôi hối tiếc vì đã sống cuộc sống thời đạm bạc, thanh bạch nhường ấy bên ông. Cái quần đùi và cái tất của ông đã rách vậy mà dấm dứ, lấy đà mãi không dám thay mới vì tiếc. Ông cứ gạt đi nói vẫn dùng tốt chỉ cần tôi mạng lại là ổn.  

Một thời gian sau ông xuất ngũ, trở về làm gần nhà hơn và ông vẫn luôn gắng tiết kiệm từng ít một để lo cho vợ con được cái nọ cái kia bằng người. Song dẫu mải kiếm tiền ông vẫn không quên thi thoảng mua tặng tôi một bông hoa hồng nhung, lại còn nói dối hái ở vườn công ty.

 Tôi biết cơ quan ông đâu trồng loài hoa ấy, mà chỉ trồng những cây hoàng lan to để lấy bóng mát và lấy hương của giống hoa đài các này. Đến mùa ông không quên hái cho tôi sáu nụ hoàng lan sắp nở, về sắp trên chiếc đĩa để chén uống nước, hôm sau chúng nở bung ra với các cánh thơm ngào ngạt cùng màu trắng tinh khôi. Tôi yêu chúng tựa như yêu người tặng tôi chúng vậy…”.

Cô gái mắt đỏ hoe từ gian bếp bước ra: “Mẹ, mẹ ăn chút gì đi để còn ngồi trò chuyện tiếp với bố con”. Mắt bà lão không rời di ảnh của người đã khuất.

“Mẹ không thấy đói, nhớ ngày nào mẹ và bố con mải ngồi nói chuyện còn quên cả ăn cơ, khi ấy không hiểu sao bố mẹ chỉ nghiện tâm sự với nhau, cả ngày chẳng hết chuyện. À, món đỗ con có nhớ luộc riêng một đĩa phần bố không? Bố con chỉ thích ăn đơn giản thế thôi, không ưa xào với thịt đâu”.

Cô gái nước mắt lưng tròng: “Lần nào thắp hương cho bố, mẹ cũng dặn, con nhớ mà. Mẹ vào ăn cơm với chúng con”.

“Các con cứ ăn trước đi, lát mẹ ăn, để mẹ ngồi hàn huyên với ông ấy thêm chút nữa. Này ông nó, ông còn nhớ lần đầu tiên ông nắm tay tôi không? Tôi dám chắc với ông, tôi có bị bệnh tim thì cũng là do cái lần đó ông khiến tôi giật thót mình đấy.

Ông lão à, sao chẳng nói một lời thế, có biết là tôi nhớ ông lắm không? Có biết là tôi yêu ông nhiều lắm không? Dù ông là người không biết giữ lời hứa, ông chả từng nói: Năm mươi năm sau sẽ cưới lại tôi kia mà…”.
Theo DANTRI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét