Tôi kể bà nghe…
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau buồn cười lắm!
Chúng mình bên nhau cả đời chưa chán,
Chúng nó bên nhau tính tháng, tính ngày.
Tôi kể bà nghe…
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau lạ lắm thay
Thời chúng mình, cái nắm tay cũng làm cả làng dị nghị,
Chúng nó thì nhận lời hôm trước, hôm sau đã đưa nhau vào nhà nghỉ,
Làm cái chuyện động trời!
Tôi kể bà nghe…
Chẳng biết tôi với bà đã quá lỗi thời,
Hay là vì lũ trẻ bây giờ học đòi tân tiến.
Chúng nó nghĩ yêu là phải hết mình dâng hiến,
Thế là mặc sức cho đi mà chẳng nghĩ đến cha mẹ, họ hàng…
Tôi kể bà nghe…
Ngày xưa chúng mình tìm hiểu nhau đứng đắn, đàng hoàng,
Bây giờ lũ trẻ nứt mắt ra, học cấp ba đã học đòi yêu đương dấm dúi,
Điện thoại tân thời, áo quần cũn cỡn, xe số xe ga…chúng nó đưa nhau vào bờ, vào bụi…
Chẳng ra cái thể thống gì!
Tôi kể bà nghe…
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau rất lạ kỳ.
Chúng nó bảo yêu say đắm, yêu hết mình,
mà chẳng có bao nhiêu đôi đi được với nhau đến cùng trời cuối đất.
Chúng nó lướt qua cuộc đời nhau như chẳng có gì để mất,
Biến “Tình yêu” thành cái định nghĩa hết sức tầm thường…
Tôi kể bà nghe…
Tôi với bà tình thương mến thương
Hơn sáu chục năm trời mà thấy vẫn còn chưa đủ…
Lũ trẻ bây giờ chán rồi bỏ nhau, thất tình khóc xong rồi ngủ,
Sáng mai tỉnh dậy lại tươi tắn rêu rao :”Tìm một nửa thất lạc của đời mình”.
Tôi kể bà nghe…
Ngày xưa chúng mình cứ phải cân nhắc bên hiếu, bên nghĩa, bên tình.
Bây giờ chúng nó nhắm mắt đưa chân mà chẳng một lần nhìn lại,
Chúng nó cứ mù quáng buông mình trôi đi mãi
Chẳng biết đâu mới là giới hạn, để dừng lại cho những tháng ngày sau…
Tôi kể bà nghe…
Tuy chúng mình già nhưng chẳng yếu lắm đâu!
Trái tim tôi với bà vẫn còn đập những nhịp nguyên lành cho những yêu thương ngọt ngào phía trước,
Lũ trẻ bây giờ trao cho nhau trái tim đã bao lần bị ném, vùi, vỡ xước…
Rồi chúng nó tự hỏi mình, đau khổ tại vì đâu?
Tôi kể bà nghe…
Tại vì chúng nó không biết trân trọng nhau!
Ở thời của chúng mình, cái gì vỡ thì cùng nhau hàn gắn,
Chúng nó thích tân thời, chúng nó ham vứt đi để mua cái mới…
Nên chúng nó chẳng giữ được cái gì bền vững vượt thời gian…
Tôi kể bà nghe…
Có một câu nói dân gian:
"Dẫu cho chẳng có bạc vàng,
Bên anh chỉ có mình nàng, anh vui!
Người ta sống ở trên đời,
Quý nhân, trọng nghĩa, là người an yên”.
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau buồn cười lắm!
Chúng mình bên nhau cả đời chưa chán,
Chúng nó bên nhau tính tháng, tính ngày.
Tôi kể bà nghe…
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau lạ lắm thay
Thời chúng mình, cái nắm tay cũng làm cả làng dị nghị,
Chúng nó thì nhận lời hôm trước, hôm sau đã đưa nhau vào nhà nghỉ,
Làm cái chuyện động trời!
Tôi kể bà nghe…
Chẳng biết tôi với bà đã quá lỗi thời,
Hay là vì lũ trẻ bây giờ học đòi tân tiến.
Chúng nó nghĩ yêu là phải hết mình dâng hiến,
Thế là mặc sức cho đi mà chẳng nghĩ đến cha mẹ, họ hàng…
Tôi kể bà nghe…
Ngày xưa chúng mình tìm hiểu nhau đứng đắn, đàng hoàng,
Bây giờ lũ trẻ nứt mắt ra, học cấp ba đã học đòi yêu đương dấm dúi,
Điện thoại tân thời, áo quần cũn cỡn, xe số xe ga…chúng nó đưa nhau vào bờ, vào bụi…
Chẳng ra cái thể thống gì!
Tôi kể bà nghe…
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau rất lạ kỳ.
Chúng nó bảo yêu say đắm, yêu hết mình,
mà chẳng có bao nhiêu đôi đi được với nhau đến cùng trời cuối đất.
Chúng nó lướt qua cuộc đời nhau như chẳng có gì để mất,
Biến “Tình yêu” thành cái định nghĩa hết sức tầm thường…
Tôi kể bà nghe…
Tôi với bà tình thương mến thương
Hơn sáu chục năm trời mà thấy vẫn còn chưa đủ…
Lũ trẻ bây giờ chán rồi bỏ nhau, thất tình khóc xong rồi ngủ,
Sáng mai tỉnh dậy lại tươi tắn rêu rao :”Tìm một nửa thất lạc của đời mình”.
Tôi kể bà nghe…
Ngày xưa chúng mình cứ phải cân nhắc bên hiếu, bên nghĩa, bên tình.
Bây giờ chúng nó nhắm mắt đưa chân mà chẳng một lần nhìn lại,
Chúng nó cứ mù quáng buông mình trôi đi mãi
Chẳng biết đâu mới là giới hạn, để dừng lại cho những tháng ngày sau…
Tôi kể bà nghe…
Tuy chúng mình già nhưng chẳng yếu lắm đâu!
Trái tim tôi với bà vẫn còn đập những nhịp nguyên lành cho những yêu thương ngọt ngào phía trước,
Lũ trẻ bây giờ trao cho nhau trái tim đã bao lần bị ném, vùi, vỡ xước…
Rồi chúng nó tự hỏi mình, đau khổ tại vì đâu?
Tôi kể bà nghe…
Tại vì chúng nó không biết trân trọng nhau!
Ở thời của chúng mình, cái gì vỡ thì cùng nhau hàn gắn,
Chúng nó thích tân thời, chúng nó ham vứt đi để mua cái mới…
Nên chúng nó chẳng giữ được cái gì bền vững vượt thời gian…
Tôi kể bà nghe…
Có một câu nói dân gian:
"Dẫu cho chẳng có bạc vàng,
Bên anh chỉ có mình nàng, anh vui!
Người ta sống ở trên đời,
Quý nhân, trọng nghĩa, là người an yên”.
Nguon Facebook
Văn hóa phương Tây đang lấn át văn hóa phương Đông ! Nhưng nó nắm trong quy luật ( LÕANG DẦN hay MỎNG DẦN ) của cuộc sống xã hội lòai người rồi ! Ta hãy nhìn Trung Quốc là cái nôi của chủ nghĩa phong kiến mà nay xã hội cũng không còn nề nếp như xưa, thuần phong mỹ tục, lễ giáo gia phong của người TQ đã biến mất, con người ( nhất là giới trẻ ) ăn mặc lố lăng, thích hở hang và nạn mại dâm cũng vào hàng nhất nhì thế giới. Người Pháp có nên văn minh lâu đời nhất thế giới ! Nhưng nay phụ nữ Pháp ra đường, đi du lịch khắp thế giới cũng mặc quần đùi ( xà lỏn ), áo may ô 3 lỗ, hoặc áo 2 dây ? Những người thuộc hàng U 60 trở lên có phẩn ứng hay gì gì đi chăng nữa cũng chỉ là sự níu kéo làm giảm sự xuống dốc không phanh của các tệ nạn mà ( Tôi kể bà nghe ) thôi chứ không thể ngăn chặn được ?
Trả lờiXóa''Tôi kể Bà nghe '' ở đây là dịp ''cứ kể khi nào còn có thể..''...
Trả lờiXóakẻo mai đây... không ai còn thấy những nét đẹp truyền thống dù là xa xưa cũ rích ấy nữa...!! mỗi một thế hệ sẽ có một cách nhìn nhận và quan niệm khác nhau .!..
Trách sao được người ta trong thời ''sống gấp, sống vội''.. này . hở Đinh Công Tử..??!! hehehe